Thứ Năm, 9 tháng 12, 2021

TẤM ÁO MÙA ĐÔNG

 Mùa Đông về nhớ tấm áo ngày xưa

Mẹ kết tình thêm nhiều màu tươi mới

Ngày tháng qua đi mùa đông lại tới

Mẹ ngồi gỡ áo chắp thêm màu

 

Con có thấy mình cao lớn nào đâu

Chỉ sợi len mẹ mỗi năm dài thêm một ít

Như cộng hưởng thời gian dài tắp tít

Tấm áo ngày xưa thêm nặng thêm dày

 

Bao nhiêu năm mối nối vuốt tay gầy

Đôi que đan bóng mòn vân tay mẹ

Chiếc áo len từ thời nhỏ bé

Mười mấy năm qua con mặc vẫn vừa

 

Mùa Đông không lỗi hẹn bao giờ

Có áo mẹ đan chở che mùa băng giá

Mẹ truyền cho con trời xanh yên ả

Gom giọt nắng hồng sưởi ấm giấc mơ con.

 

 

BIỂN KHÁT

 Sóng vô tình làm ướt lưng em

Chạm vào nhau khát mặn mòi dâng hiến

Cổ tích xưa xây lâu đài bên biển

Để bây giờ buốt lng nhói chiu thu..!

                        Đinh Hải Lợi

NỘI TÔI

 Một đời tần tảo nắng mưa

Nội như cánh vạc sớm trưa âm thầm

Quần nâu bạc phếch lưng thâm

Cõng trời phiêu bạt xa gần xây cơ

 

Con hi sinh sớm chẳng nương nhờ

Quạnh cô nốt lặng, bạc phờ từng đêm..

Tình làng nghĩa xóm ấm êm

Thương người khốn khó rước thêm việc mình

 

Đường cày nhát cuốc phiêu minh

Ra đường lắm kẻ ân tình quý thương

Mỗi mai áo thấm đẫm sương

Trâu về lạc lối còn cương tắc, rì*

 

Tiếng nghèo nhưng chẳng thiếu chi

Mớ khoai, củ sắn mang đi giúp người

Chiêm mùa mưa nắng mặc trời

Mồ hôi theo sũng cuộc đời nội tôi

 

Con thương nội quá nội ơi

Nước mắt nội cạn.. gồng đời nỗi đau

Không người nối dõi về sau

Nội làm, làm miết để mau qua ngày.

 

Tình nội thấm ngát vườn cây

Núi rừng, bờ ruộng, trời mây động tình

Nối dòng phận gái gia đình

Thương cha, thương nội, nỗi mình mãi sau.

* Tắc, rì: chỉ trâu cày qua trái, phai

 

 

KHAI GIẢNG MÙA COVID

 (Viết về cô hiệu trưởng đọc khai

giảng một mình trên sân trường) 

Cô khai giảng một mình

Nơi sân trường trống vắng

Bốn bề cây yên ắng

Nắng tỏa ấm sân trường..

 

Các trò nhỏ thân thương

Đang hướng về cô đó

Dịch bệnh gieo khốn khó

Khai giảng ngày giở trang..

 

Lời ngập tràn chứa chan

Ngày mai em vào học

Ngày mai không tựu trường

Em tạm xa con đường..

 

Đổi qua học on lai

Vì hạnh phúc ngày mai

Không cỏ hoa nắng gió

Bên máy tính em gõ

 

Lời cô đọc vang xa

Lặng mọi miền tổ quốc

Lảm sao em quên được

Khai giảng này cô ơi

 

Mai đi bốn phương trời

Kỷ niệm buồn ghi nhớ.!

 

BÁC SĨ, NHÀ THƠ

 d(Tuổi cao gương sáng bác sĩ Nguyễn Văn Trang) 

Ông là ai?

Là bác sĩ hay nhà thơ..?

Mà chất ngất đầy lòng nhân ái

Tuổi bảy tám đơn xin vào tâm dịch

Cứu bệnh nhân nhiễm dịch covi

 

Vì sứ mệnh nghiệp đời ông có quản chi

Dịch bệnh hoành hành, ông ngày đêm trăn trở...

“Với tuổi đời của tôi

 Sức đang còn khoẻ lắm, máu tim còn sục sôi...”

 

Ngược thời gian.. Cho đến bây giờ

Ngàn vạn người chịu ơn, mắc nợ

Ân tình to, nhỏ, cao dày…

Nghỉ hưu rồi mà tình vẫn còn say

 

Người lui tới thăm riêng bác sĩ

Bát cháo tình thương, thuốc trao miễn phí

Thông điệp truyền đi sức khỏe tuổi già

Câu đố, truyện, thơ..ban phát làm quà

 

Đếm ngót nghét ba mươi đầu sách

Bằng khen, bảng vàng nhiều giải thơ văn

Nhỏ thó hao gầy mà cộm tiếng to tăm

Bởi trái tim già đã thấm ngời lẽ sống

 

Tận tụy, chân thành, bao dung, thầm lắng

Thương dân nghèo không màng lợi nghĩ công

Người “từ mẫu” tuổi cao gương sáng như ông

Gom giọt ấm cho đời tươi xanh mãi.

                                  Đinh Hải Lợi

 

CHỨNG TÍCH XƯA

 (Viết về ống khói Dùng, giặc Mỹ đánh phá 5/8/1964) 

Truông Dùng ơi! Bên dòng Lam thơ mộng

Nhớ một thời bom đạn chiến tranh

Giặc Mỹ điên cuồng đánh phá miền xanh

Trong chốc lát bỗng trở về cổ đại

 

Ống khói mía đường đi vào huyền thoại

Nhà máy giấy, kho vòm...chiến địa xót xa

Vết thương lòng giờ hoá những bài ca

Đêm thổn thức lòng nhớ về quê mẹ

 

Dấu xưa một thời.. cổ kiêu vươn thế

Tháng năm dài vẫn bừng ấm màu rêu

Toả lung linh soi trường lớp sớm chiều

Ngọt xưa ấy ươm giống mầm xanh trái

 

Như dòng Lam miệt mài chảy mãi

Giữa cầu đôi soi bóng chập chùng

Đứng hiên ngang kiêu hãnh giữa phố Dùng

Chứng tích xưa như đất người xứ Nghệ.

                                     Đinh Hải Lợi

TỰ HÀO THANH CHƯƠNG

Chín mốt mùa thu qua tới nay

Thanh chương xứ sở vẫn cao bay

Quê hương xô viết rung trời Bắc

Cờ đỏ, búa liềm dẹp giặc Tây

Ý Đảng lòng dân vươn mỗi bước

Nông thôn xã hội đổi từng ngày

Noi gương học tập theo chân Bác

Rạng rỡ vinh danh giải đất này,.!

                                Đinh Hải Lợi

 

LỜI RU

 Con cò đi đón cơn mưa

Cõng trời mẹ đón con mùa tri ân

Lưng còng một kiếp tảo tần

Lời ru tháng bảy đỏ ngần giọt ngâu

Phau phau mây trắng gội đầu

Mắt mờ nhòa lệ lệch đau nỗi đời…

Mẹ! Bà mẹ Việt Nam ơi!

Bao la tình mẹ tỏa ngời núi sông!

                    Đinh Hải Lợi

ĐI BẦU CỬ

 Ngày hội non sông tỏa đất trời

Vui ngày bầu cử Việt Nam tôi

Cờ hoa rực rỡ khắp lối ngõ

Tô thắm quê hương đỏ rạng ngời.

 

Hai ba tháng năm đã tới rồi

Cùng đi bầu cử mọi người ơi

Thực hiện quyền lực và nghĩa vụ

Trao trọn niềm tin đến từng người.

 

Sự kiện chính trị đất nước ta

Miền xuôi, miền ngược, biển đảo xa

Chọn bầu đại biểu tâm tài đức

Đất nước sang trang khải hoàn ca.

                         Đinh Hải Lợi

MẸ CHỜ

(Viết tặng bà nội mẹ liệt sĩ) 

Ngày chiến thắng

Con trai vẫn chưa về

Ruột gan bừng như lửa

Chiều cuộn tím

mỏi chờ giằng níu hoàng hôn

Đêm bên bậu cửa

Ngóng chờ từng bước chân con

Chiếc khăn con mua

Nâng niu sợ mất hơi không dám giặt

Mẹ chờ con

mặn chát mờ đôi mắt

Đêm chùng chiếc bóng quặn cô

Cạn đêm sương gió buốt cong nỗi niềm

Mẹ đợi con

Như hạn khô đợi nước

Như hàng cây trút lá đợi xuân về

Tóc bạc, lưng còng qua bao mùa nắng gió

Chiều ra ngõ ra đê

Mẹ nhìn xa xuôi một trời vô vọng

Mây vẫn xanh, trời vẫn rộng

Nhưng mắt mẹ tối tăm

Mẹ chờ đứa con trai duy nhất bao nhiêu năm

Giọt, giọt sũng

qua bao chiêm mùa nóng, cóng

Đôi bàn tay bùn dát nhăn nheo

Rung rẩy đôi chân, gân níu tóp teo

Lòng mẹ chống chênh

Ký ức mơ hồ...

Con trai của mẹ đã là dũng sĩ

Mải việc công nên mãi chưa về.

                     Đinh Hải Lợi

 

TÌNH

 Em cất mảnh trăng vỡ

Giữ đến khi trăng lành

Tình anh là hơi thở

Tận cùng đời mãi xanh..!

                             Đ-L

 

LỜI CỦA NÚI

Trong vi vu thoảng hương rừng

Là lời của núi đã từng ngàn xưa

Nghe trong sấm nổi bão mưa

Vọng về cuộn xoáy thác đua lũ tràn

 

Nghe trong sâu thẳm mênh mang

Ta nghe tiếng khóc thở than sụt đồi

Lắng trong nẻo gió đất trời

Thả vào tít tắp bời bời lòng đau

 

Nghe như lời trách móc nhau

Thương rừng mất gỗ nỗi đau thân cành

Lòng buồn nên núi kém xanh

Bao nhiêu trôi dạt.. cây cành trống trơ

 

Tiếng ru của núi xa mờ

Đâu còn ấm áp xanh bờ yêu thương

Muốn ngăn bão nổi muôn phương

Chỉ trơ gốc bám gió sương giữa trời

 

Lời của núi khẩn cầu người

Bảo vệ rừng núi cho đời tươi xanh

Môi trường thân thiện trong lành

Bờ ngăn giặc giã vượt quanh nước nhà

 

Núi rừng linh khí quốc gia

Non xanh nước biếc nở hoa bốn mùa.

                              Đinh Hải Lợi