Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

TRỞ LẠI THỦ ĐÔ

Bao năm rồi tôi trở lại nơi đây
Hà Nội trái tim thủ đô tráng lệ
Cầu vượt, nhà cao đổi thay nhiều vô kể
Nước Hồ Gươm vẫn xanh đẹp như xưa


Ngắm Hồ Tây xa tít bến bờ
Gió vờn nhẹ miên man bao cảm xúc
Phố Nguyễn Du hương sữa lan rạo rực
Ba sáu phố phường giờ đẹp nguy nga


Hàng hóa bạt ngàn níu bước khách qua
Tôi bâng khuâng giữa cảnh, người lưu luyến
Hà Nội ơi ! Kỷ niệm xưa hiển hiện…
Rạo rực đưa tôi đến với Ba Đình


Nơi lăng người chủ tịch Hồ Chí Minh
Hòa dòng người bước chân qua nồng ấm
Tôi không khóc mà đôi dòng lệ đậm
Bao yêu thương xúc cảm dạt giào


Bác nằm đó hồn tỏa sáng nhiệm màu

Chỉ lối đưa đường giữ yên đất Việt
Giữ cho thủ đô trái tim thân thiết
Hà Nội hôm nay và đẹp mãi mai sau.
                      ĐHL


MÃI LÀ MAI

Em nói rằng mai gọi lại cho anh
Nhưng không hiểu tại sao em chưa gọi
Nghĩ về anh bao điều muốn nói
Không hiểu sao cứ mãi là mai ?

Có thể rằng em đã rất sai…
Như trái tim đã bao lần lỡ nhịp
Mùa Đông lạnh ngập tê từng thớ thịt
Bóng tối ùa về cùng dĩ vãng buồn vui

Đêm thâu canh trong bóng tối ngậm ngùi
Cơn gió rít khép hờ đôi cửa sổ
Một mình em miên man trong nỗi nhớ
Cầm máy lên định bấm gọi lại chợt thôi…

Mùa Nô En đã chạm ngõ rồi
Thôi đành vậy... lặng im chờ đợi
Lời chúc ngọt ngào anh gửi tới
Mạnh khỏe an lành hạnh phúc vui tươi

Ngày tháng dài nếu có nhớ người ơi
Hãy giữ lại tháng ngày tươi đẹp nhất.
                 Đinh Hải Lợi

TÂM HỒN ĐÁ

Lâu ngày chủ đi xa
Đá ở nhà buồn bã...

Những ngày chủ ở nhà
Đá với chủ mặn mà
Cứ liếc đi liếc lại
Dao sắc chủ yêu mãi...

Bao ngày xa vắng nhau
Đá cố nén buồn đau
Nước mắt đá trắng phau
Chảy mốc meo xám xịt..
.
Ai bảo đá vô tri
Đá nhớ chủ thầm thì
Chủ ơi hãy về đi
Để đá luôn tươi mới

Đá ơi xin hãy đợi
Tôi sẽ về thật mau
Để đá khỏi xám nâu
Cho mái nhà ấm áp.
ĐHL

BÀ RU CHÁU

     

    Bà ru cháu ngủ à ơi
Cháu vào mộng đẹp sáng tươi tâm hồn
     Một mai khi cháu lớn khôn
Tình yêu đất nước, xóm thôn quê nhà
     Chân tình, vui vẻ, chan hòa
Giỏi giang, chăm chỉ nở hoa lòng người
     Thu qua Đông đã đến rồi
Bà gom hương ấm đất trời lời ru.
            ĐHL

GIỌT PHÙ SA

Dòng sông chảy bốn mùa xanh mát
Có gì vui mà dào dạt sông ơi
Chăm chỉ mải mê suốt cả cuộc đời
Chắt lắng phù sa cho đời xanh mãi

Như sữa ngọt đắp nên bồi nên bãi
Cho mùa về quả ngọt thơm cơm
Những sáng mai và những chiều hôm
Ngắm đồng lúa mênh mang cuộn sóng

Thảm ngô xanh đẹp màu hy vọng
Trẻ nô đùa dưới mái ngói đỏ tươi
Giọt phù sa đã mang đến cho đời
Bao sức sống rạng ngời tươi mát

Khúc đồng giao chiều nay nghe ai hát
Để say lòng giấc mộng đẹp tình quê
Hai tiếng quê hương tha thiết vỗ về
Nhắc nhớ trong ta tình yêu muôn thủa

Ôi giọt phù sa giản đơn mà nặng nhớ
Ta muốn làm một giọt phù sa
Cho cánh đồng làng xanh tốt đơm hoa
Cho đất nước mình đẹp tựa khúc dân ca.
                  Đinh Hải Lợi


GIAO LƯU

Bạn hữu xa gần gặp gỡ đây
Niềm thương trao gửi phút giây này
Câu thơ thắm thiết tình thêm quyện
Tình bạn đong đầy nghĩa càng hay
Vui vẻ bên nhau câu chữ đẹp
Giao lưu cùng bạn chén rượu bày
Mới hay thơ phú bao kỳ diệu
Năm tháng tình yêu mãi vẫn đầy.
ĐHL


CÓ LẼ NÀO

Em không thể nào chạy đến bên anh
Với vòng tay và tấm lòng rộng mở
Bởi chúng ta có duyên mà không nợ
Nức nở trong lòng chôn kín đau thương

Em không thể nào bắt anh phải vấn vương
Giấu tình em vào nơi sâu kín nhất
Biết nhớ nhung anh là điều rất thật
Anh vui với người sao em nỡ đắn đo?

Có thể nhiều đêm vẫn mong nhớ đợi chờ
Trong lồng ngực vẫn bao lần thổn thức
Nhưng xa xôi... có gì mà bức xúc...
Em có thể buồn sao anh chẳng được vui?

Trách chi ai gieo nhung nhớ ngậm ngùi
Giờ thoáng chút buồn đau... tan nát
Em chọn tấm chân tình không bát ngát
Có lẽ nào em đã chọn sai anh?
          Đinh Hải Lợi


Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

VUI CHUNG KHÚC HÁT NHÀ NÔNG ĐUA TÀI



                               (Dân ca Nghệ Tĩnh)

 Hò đi đường:          Ơ hôm nay về dự hội thi
                           Nông dân nhiều khối cùng nhau đua tài ( này)
                             Khoan ơi hỡi hò khoan
                             Ơ quê mình đẹp tựa vầng trăng
                           Tình làng nghĩa xóm nhà nông vững bền (này)
             Khoan ơi hỡi hò khoan Ơi hỡi hò khoan ơi dô hò khoan
                          ơi hỡi hò khoan Ơi hỡi hò khoan ơi dô hò khoan
Ví dận thương:
                              Nhà nông chung sức đua tài
                 Nông, ngư, thương đoàn kết làm theo lời ơ người
Hát dân thương:    
                           - Đến Thị trấn mời bạn về thăm
                             Đến Thị trấn mời bạn về thăm
                             Quê hương tôi như thành phố nhỏ
                              Hội nông dân làm ăn tiến bộ
                              Để cùng nhau gắng sức đua tài
                              -Ngành nghề phụ dịch vụ tăng nhanh
                               Doanh số được ngày một tăng cao
                                Đời sống nông dân càng thêm no ấm
                                 Tiếng loa vang nhờ công ơn Đảng
                                  Nhà nông vui hoa đua nở bốn mùa

                              - Vang khúc hát thị trấn đi lên
                                Cùng đoàn kết tiến bước đi lên
                                Nông dân ta tưng bừng mở hội
                                Hội nhập bốn phương thỏa lòng mong đợi
                                Nhà nông vang vui khúc hát đua tài.
Hò bơi thuyền(cả đội): 
                           Hò ơ ơ ơ khoan dô khoan là khoan dô khoan
                       Dòng sông Lam in bóng, soi cảnh đẹp quê mình
                                  Là khoan dô khoan
                         Vui thi hội nông dân, vui mừng quê mừng Đảng
                          Hò ơ ơ ơ khoan dô khoan là khoan dô khoan
                          Bình minh lên tô thắm, Làm thêm đẹp quê mình
                                   Là khoan dô khoan                
                          Trống vào hội nông dân, Đua tài vui hội nhập
                                     Cùng đua tài hội nhập


                         Hò ơ ơ ơ khoan dô khoan là khoan dô khoan
                         Khoan dô khoan là khoan dô khoan
                         Khoan dô khoan là khoan dô khoan./.







                     

TÌNH THƠ



     
Thơ là hương thoảng tình say
Đêm đêm thao thức đong đầy trong tôi
Mỗi ngày tình nghĩa đầy vơi
Đông qua xuân đến để tôi ấm lòng
Tháng ngày gợn đục khơi trong
Tình thơ, nghĩa bạn đẹp dòng thời gian
Thơ là nhịp sống đời ban!
ĐHL
 

VỌNG KHÚC THU




Ai hát chiều nay vọng khúc thu
Mưa giăng phố nhỏ gọi mây mù
Chắt chiu giọt nắng hong khô lúa
Nồng ấm quê nhà vọng lời ru

Na thơm mở mắt sáng rực cành
Bưởi vàng rám đỏ tỏa vườn xanh
Én nghiêng tung cánh chao gốc rạ
Trống điểm sân trường chân bước nhanh

Tháng chín mùa thu đất quê tôi
Độc lập bao năm vẫn bồi hồi
 Già trẻ, gái trai vui ngày hội

Thu khai sinh nước Việt rạng ngời.
                                       ĐHL



TÂM SỰ



        
   Anh ơi!
   Cho em dựa chút bóng anh
 Để em  cố gắng...để em yêu đời
   Để rồi buồn tủi chia vơi
Để em luôn nghĩ cuộc đời còn xanh
   Để em được mãi nhớ anh
Để em ấp ủ ngọt lành giấc mơ
   Cứ hò hẹn... cứ mong chờ...
Nhưng đừng đến nhé...để rồi khổ thêm
   Nỗi niềm thao thức đêm đêm
Bóng hình ai đọng ngăn tim ngọt ngào
   Cứ chờ đợi... cứ ước ao...
Nhưng đừng đến nhé...xốn xao khổ lòng
   Xa nhau thương nhớ, chờ mong
Nâng niu, cất giữ để lòng ta vui
   Yêu xa...ta đã hiểu rồi
Bờ vai thiếu vắng, nụ cười xa xăm
   Nghĩa tình trong mộng... ái ân
Để ta thầm gọi ngàn lần yêu thương.

Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

CHỊ VỀ



                 ( Thân tặng chị Hồng Ích)

     Một ngày chị đến bên tôi
Một ngày chào đón niềm vui một ngày
    Chị về phố huyện vui thay
Cây xanh sắc thắm hương bay nồng nàn
    Nghĩa tình năm tháng đời ban
Vơi đầy, xa cách chứa chan tình đời
    “Ích- Lợi” đôi bạn tuyệt vời
Xa nhau nhung nhớ gần thời quện nhau
    Những mong chị ở thêm lâu
Bõ ngày xa cách nhớ sầu chị ơi
    Giờ đây tuy đã già rồi
Con cháu thành đạt chị thời vội chi
    Vé mua rồi, phải ra đi...
Xe đến đón chị... chia ly thật rồi
 Con tim xao xuyến bồi hồi

Sài Gòn- xứ Nghệ một trời nhớ nhung...!
                          Đinh Hải Lợi


Đôi bạn thân Ích- Lợi

    

VỀ QUÊ CHỊ



Xe vội vã đưa em về quê chị
Đất Thanh Liên phố núi đẹp một chiều
Ngày cuối hè bóng nắng đổ liêu xiêu
Ta gặp nhau vui bao điều khôn tả

Bao xúc động... câu hỏi chào vội vã...
Rồi cùng nhau vào lăng mộ  thắp hương
Chiều bồi hồi sim tím đỏ đồi nương
Đường dốc, động, gập ghềnh sỏi đỏ

Thắp nén nhang lời niệm cầu nho nhỏ
Mang nặng tình hàng xóm cũ tâm giao
Tạm biệt chiều hương núi vẫy xôn xao
Nén hương lòng trong em rực đỏ.
                          Đinh Hải Lợi





Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Huỳnh Xuân Sơn Cảm nhận bài thơ BIỂN HOÀNG HÔN



 của tác giả Đinh Hải Lợi

Biển Hoàng Hôn là tựa đề bài thơ của tác giả Đinh Hải Lợi, Nó sẽ gợi cho người đọc một Biển chiều thật đẹp, nên thơ như tranh và dạt dào sóng biếc nếu…Vâng sẽ là như thế  nếu như không có nút thắt ngắt ngang sự gợi mở…Đó chính là lời dẫn “Nhớ về người cha liệt sĩ ra đi từ biển”. Tác giả nay đã ngoại sáu mươi tuổi, phải chăng người cha kính yêu của chị đi tham gia kháng chiến chống Thực Dân Pháp những năm kháng chiến chín năm…(1945- 1954).    Một tựa đề thật đẹp, mang theo một lời dẫn đủ khiến người đọc như tôi phải kính cẩn mà bước vô thế giới mênh mông của:                                                                                                                                                          
            BIỂN HOÀNG HÔN                                                                            
(Nhớ về người cha liệt sĩ ra đi từ biển)
Mặt trời rơi khuất dần cuối biển
Chim hải âu lạc chốn phương trời
Linh hồn cha giữa biển mặn mòi
Con cô đơn giữa chiều vàng võ

Biển buồn thương hòa trong máu đỏ
Vì cha là con của biển yêu                                                                               Cha bỏ lại con đi giữa biển chiều
Biển cuộn sóng, dâng, gào tìm gọi...

Tháng năm dài biển ơi có mỏi?
Buồm bơ vơ khát vọng bình yên
Hoàng hôn về nhuộm đỏ triều lên
Hải âu rã cánh chiều trên biển

Dấu chân cha bãi cát ôm trìu mến
Hỏi nơi nào người lính đã đi qua?
Ôi con thuyền chở nặng gặp phong ba
Và khuất hẳn sau hoàng hôn biển cả

Mây, trời, nước chiều nghiêng vội vã
Ngập đỏ miền thương nhớ khôn nguôi
Ước một lần góc biển gặp cha tôi
Thì có lẽ... biển đỡ gào, thét, gọi .


Người Thiếu phụ ngóng cha nơi cửa biển Diễn Châu vào một chiều tháng bảy…Thấu hiểu nỗi niềm của mẹ già, tiếng lòng của đứa con chưa bao giờ thấy mặt cha, cất lên gửi vào câu chữ trong một bài thơ tình thật cảm động, nhất là lúc này biển không yên ả… Năm khổ thơ của bài thơ tự do này cũng chính là năm khúc ngân của tiếng lòng tác giả khi nhớ về người cha Liệt sĩ của mình…
                  
Mặt trời rơi khuất dần cuối biển
                 
Chim hải âu lạc chốn phương trời
                   
Linh hồn cha giữa biển mặn mòi
                   
Con cô đơn giữa chiều vàng võ
Có lẽ chị đã đứng trước biển rất lâu cho đến khi “mặt trời rơi khuất dần cuối biển”. Mặt trời lặn từ từ như xưa nay vốn vậy. Chỉ có lòng người ngắm nó có lẽ đã hụt hẫng  chơi vơi, nên thấy mặt trời rơi về cuối chân trời…  Thấp thoáng ngoài khơi trên ngàn cánh sóng  là những chú Hải Âu dũng mãnh xoải cánh bay. chứ chúng không thể lạc giữa bốn phương trời đâu tác giả ạ. Có lẽ chị mới  là người cảm thấy trong sâu thẳm lòng mình sự cô đơn lạc lõng chơi vơi khi bóng chiều vừa đổ xuống, làm sao còn  có thể hy vọng nhìn thấy gì ngoài khơi xa nữa…  Chỉ còn những ngọn đèn biển hay đèn của những con  tàu…          Chị biết và biết rất rõ người cha kính yêu của chị, sáu  mươi ba năm trước đã ra đi và nằm lại đâu đó vì một lời thề “Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”. Chị đã vẫn và sẽ mãi tin rằng  linh hồn cha vẫn dõi theo con, phải chăng chị còn có khao khát cha nhận ra mình cút côi thiếu vắng vòng tay nâng niu của người cha suốt cả cuộc đời, từ khi còn trong bụng mẹ chứ không phải tới bây giờ khi “chiều vàng võ” hắt nghiêng dáng chị...                                
 Về phần mình chị có lẽ đã nhận ra “con cô đơn..”không  chỉ lúc này khi đứng trước Biển Hoàng Hôn…Mà có lẽ bất cứ khi nào nghĩ về biển, nghe tiếng sóng biển, nhìn thấy biển hoặc nhớ đến cha...
 Biển buồn thương hòa trong máu đỏ
 Vì cha là con của biển yêu                                                                                   Cha bỏ lại con đi giữa biển chiều
Biển cuộn sóng, dâng, gào, tìm gọi...

Với tác giả, với người mẹ già và con cháu của tác giả thì biển dào dạt, dập dềnh triệu triệu con sóng nối đuôi nhau kia..không mang màu xanh như vốn có. Hòa trong đó “buồn thương..” và “máu đỏ…” của cha chị và bao đồng đội nữa…Biển cuộn sóng hay lòng chị đang “cuộn sóng dâng gào tìm gọi”?…Có lẽ đã nhiều năm qua, không thể  đếm được bao lần chị đứng trước biển thầm gọi người cha ra đi và mãi mãi từ một cửa biển  “cha bỏ lại con..” bỏ lại người vợ hiền ra đi “giữa biển chiều..”. Biển chiều ầm ì tiếng sóng dội vào bờ    Trong những âm thanh ấy, âm thanh nào là nỗi lòng chị hôm nay, mẹ chị bao năm qua nữa đang “gào tìm gọi” người cha, người chồng ra đi lâu lắm chưa thấy trở về… Những lời “gào tìm gọi..” trong vô vọng ấy , sóng có mang câu trả lời tới được không? Chẳng cần biết với những người phụ nữ đang ngóng trông, hy vọng rồi tuyệt vọng lại hy vọng, cứ như thế không hề nản lòng…
               Tháng năm dài biển ơi có mỏi?
               Buồm bơ vơ khát vọng bình yên
               Hoàng hôn về nhuộm đỏ triều lên
               Hải âu rã cánh chiều trên biển

Sáu mươi ba năm hết mẹ lại đến chị ..chưa bao giờ mệt mỏi mỗi khi trước Biển chiều hoàng hôn. Nhưng câu hỏi “tháng năm dài biển ơi có mỏi? lại mở ra một nỗi niềm sâu kín khác…Khát vọng trong lòng gửi đi tìm sự bình yên. Cánh “buồm bơ vơ” hay chính mẹ con chị bơ vơ đây? Hải âu rã cánh sau một ngày miệt mài vỗ cánh trên biển. Cùng hình ảnh “nhuộm đỏ triều lên” mỗi khi hoàng hôn xuống…Phải chăng chính là hình ảnh những người phụ nữ chờ đợi trong bơ vơ vô vọng...
             Dấu chân cha bãi cát ôm trìu mến
             Hỏi nơi nào người lính đã đi qua?
             Ôi con thuyền chở nặng gặp phong ba
            Và khuất hẳn sau hoàng hôn biển cả

Cuối cùng thì chị cũng ngậm ngùi mà nhận ra. Chỉ còn “dấu chân cha..” đã được bãi cát ôm ấp trìu mến suốt nhiều chục năm qua…Tất cả, tất cả…Con thuyền, người lính, cha chị đã “khuất hẳn sau hoàng hôn biển cả “Bởi “con thuyền chở nặng gặp phong ba”. Con thuyền đó đã đưa người lính  ra đi không trở lại bến bờ. Bởi cuộc kháng chiến gian nan, vất vả, một mất một còn đã mang đi biết bao người lính đã hy sinh để đổi lấy sự bình yên cho đất nước trong đó có cha của tác giả Đinh Hải Lợi…                                                            Mây, trời, nước chiều nghiêng vội vã
Ngập đỏ miền thương nhớ khôn nguôi
Ước một lần góc biển gặp cha tôi
Thì có lẽ... biển đỡ gào thét gọi.
 Một khổ thơ kết, đúc kết tất cả qua hình ảnh rất thơ “mây, trời nước chiều nghiêng vội vã..” Động từ nghiêng ấy đã xô về “ngập đỏ miền thương nhớ khôn nguôi” của mẹ tác giả bao năm qua và của chính tác giả …Hai câu kết thể hiện một niềm ao ước trong vô vọng “Một lần góc biển gặp cha tôi”. “Thì có lẽ... biển đỡ gào thét gọi”…Tác giả chưa bao giờ được gặp  cha, vậy cho nên biển vẫn cuộn dâng gào thét gọi không nguôi... chính là sự gào khóc gọi trong lòng tác giả.                            
 Bài thơ Biển Hoàng Hôn ra đời từ tâm tư tình cảm nỗi niềm của tác giả Đinh Hải Lợi. Người con duy nhất của người liệt sĩ đã hy sinh vì tổ quốc, đã hành quân ra trận bằng đường biển.                                       
 Câu chuyện Biển Hoàng Hôn được bắt đầu từ cách đây: Sáu mươi ba năm trước (1951) nơi cửa biển Diễn Châu  tỉnh Nghệ An, có một thiếu phụ tuổi đôi mươi, tiễn chồng lên đường ra trận tham gia Kháng Chiến Chín Năm, Đánh đuổi thực dân Pháp bảo vệ tổ quốc.  Sáu mươi ba năm…   là khoảng thời gian quá dài cho một người phải chờ đợi, phải ngóng trông và dõi theo những con thuyền xa dần, xa dần rồi khuất hẳn và mang đi mãi mãi người chồng  nhất mực yêu thương vừa mới cưới của mình!                                                                   Sáu mươi ba năm có thể là dài nhưng chưa hẳn quá dài. Khi người ta sống trong hy vọng và chờ đợi…  Dù sao thì khoảng thời gian ấy đã đủ làm cho một thiếu phụ tuổi đôi mươi trở thành bà lão tóc bạc phơ, đã ngoài tám mươi tuổi đời, sáu mươi ba năm chờ chồng…Nhưng không thể  như Chinh Phụ chờ chồng tới hóa đá của tích Hòn Vọng Phu..  Bởi người thiếu phụ sau đó biết mình     đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ. Giọt máu để lại của người ra đi mà không hề hay biết năm ấy…   Nay đã là bà nội, bà ngoại ở tuổi 62…có lẽ không biết bao lần chị cùng mẹ… rồi mẹ con bà cháu cùng nhau, nhìn ra cửa biển ngắm sóng xô và hy vọng…                                                                    Người vợ tiễn chồng một mình năm ấy, hôm nay bà đã có con cháu chắt...      Cả gia đình vẫn luôn nhắc nhớ tới Người ra đi từ biển năm ấy... 
                                                                       Sài   Gòn 18/7/2014
                                                                        Huỳnh Xuân Sơn                        

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

LỤC BÁT THƠ ANH



Anh làm câu lục dâng đời
Em mang câu bát buông lơi giữa dòng
   Nửa câu đục nửa câu trong
Lời ru điệu hát theo dòng thời gian
   Câu lục nghĩa nặng đeo mang
Câu bát hương sắc chứa chan tình đời
   Tình  thơ ai quện trong tôi
Nghe như xuân gọi giữa đời mênh mông.
    ĐHL

                                                          

QUẢ CẦU LÔNG



Tên em người gọi quả cầu lông
Váy ngược xòe cao hở hết mông
Bao chàng dạm hỏi chơi chung chạ
Chẳng chịu theo ai cứ ngóng trông
Ve qua vờn lại thân xơ xác
Ẩu đả các chàng rụng hết lông
Cuối đời tàn tạ vung tơi tả
Chồng con không có rác trôi sông.

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

BIỂN HOÀNG HÔN




        
(Nhớ về người cha liệt sĩ ra đi từ biển)

Mặt trời rơi khuất dần cuối biển
Chim hải âu lạc chốn phương trời
Linh hồn cha giữa biển mặn mòi
Con cô đơn giữa chiều vàng võ

Biển buồn thương hòa trong máu đỏ
Vì cha là con của biển yêu
Cha bỏ lại con đi giữa biển chiều
Biển cuộn sóng, dâng, gào tìm gọi

Tháng năm dài biển ơi có mỏi?
Buồm bơ vơ khát vọng bình yên
Hoàng hôn về nhuộm đỏ triều lên
Hải âu rã cánh chiều trên biển

Dấu chân cha bãi cát ôm trìu mến
Hỏi nơi nào người lính đã đi qua?
Ôi con thuyền chở nặng gặp phong ba
Và khuất hẳn sau hoàng hôn biển cả

Mây, trời, nước chiều nghiêng vội vã
Ngập đỏ miền thương nhớ khôn nguôi
Ước một lần góc biển gặp cha tôi
 Thì có lẽ... biển đỡ gào thét gọi.
                                  Đinh Hải Lợi