Mùa
đông lạnh giá bao trùm lên cảnh vật khắp nơi một màu xám ngắt lạnh
lẽo. Mùa đông có thể làm cho những đôi lứa yêu nhau cảm thấy ấm áp mỗi
khi xích lại gần nhau. Mùa đông luôn làm cho những ai cô đơn càng thêm
cô quạnh. cái lạnh ngoài trời thêm cái lạnh trong lòng ,Mùa đông còn làm
cho con người ta hay nhớ nhung hoài niệm “mơ về nơi xa lắm”.
Tôi
đang ở vùng mà mùa đông không xâm lăng tới được. Nhưng một thời yêu và
nhớ, tôi cũng đã có cái rét cắt da xé thịt bên ngoài. Cùng với cái lạnh
trong lòng thổn thức.
Cho nên bây giờ tôi đang xuôi dòng để ngược về quá khứ cùng chị Đinh Hải Lợi với bài thơ:
Kỷ Niệm Mùa Đông
Đọc bài thơ đưa em vào xứ mộng
Nhớ xưa anh hò hẹn một chiều
Ngày Đông về trên lối nhỏ thân yêu
Bàng rụng đỏ vùi chân trong buốt lạnh…
Giờ mình em chẳng còn ai đi cạnh
Trong đêm sầu tuyệt vọng nhớ người xưa
Cơn bão về kế tiếp những ngày mưa
Thân ve xác bước chân em đã mỏi
Có lẽ nào phương xa anh thầm gọi
Người xa rồi để lạnh trái tim đau
Dẫu ngàn trùng ta vẫn nhớ về nhau
Trong sâu thẳm chẳng thể là ký ức
Kỷ niệm xưa với người thương đích thực
Hạnh phúc qua rồi em mãi không quên
Mùa Đông về giá lạnh qua thềm
Đêm băng giá tràn vào em tất thảy
Ở nơi xa hỡi anh có thấy
Con tim buồn trong giá lạnh mùa đông ? (Đinh Hải Lợi)
Tôi
chưa một lần gặp chị ngoài đời. Nhưng chẳng hề gì bởi người xưa đã nói
“văn thơ thể hiện tính người". Thơ chị đằm thắm dịu dàng man mác buồn
như chính con người và tâm hồn chị vậy! Một đôi lần được tâm sự với chị
qua email hay điện thoại. Tôi lại càng cảm nhận thêm sự dịu dàng nhưng
rất sâu sắc của người phụ nữ từng trải qua rất nhiều cung bậc tình cảm
khác nhau.
Có
lẽ với chị thơ là cứu cánh, là nơi để chị trải lòng mình. Đặc biệt là
mỗi khi nỗi nhớ thương người đầu ấp tay gối ùa về. bất cứ khi nào chị
bắt gặp hình ảnh hay kỷ vật gì liên quan đến anh , chị lại bồi hồi thổn
thức với nỗi nhớ quắt quay.
Hôm
nay cũng không ngoại lệ. Chị đọc ‘Đưa em vào xứ mộng” lập tức tất cả
hồi ức về tình yêu ,tình cảm vợ chồng, từ lâu, đã rất lâu ,ào về. Khiến
chị bật lên thành “nỗi nhớ mùa đông” tha thiết khắc khoải nhớ thương
này.
Mở đầu chị đã viết:
Đọc bài thơ đưa em vào xứ mộng
Nhớ xưa anh hò hẹn một chiều
Ngày Đông về trên lối nhỏ thân yêu
Bàng rụng đỏ vùi chân trong buốt lạnh…
Bài
thơ Đưa Em Vào Xứ Mộng với các câu thơ mở đầu như “anh xin dìu em vào
xứ mộng….anh xin dìu em vào trong giấc mộng./ Anh gom thương nhớ ánh
trăng vàng. / Để sưởi ấm gió đông sang.”Có lẽ đọc tới đây chị đã dừng
lại mất rồi. Dừng lại để hồi tưởng, để nhớ thương, để hờn trách và để
ngược dòng trở về thuở, “anh hò hẹn một chiều”. Buổi chiều hò hẹn đầu
tiên ấy cũng lại là một buổi chiều “đông” chăng? Để giờ đây chị đang đi
giữa “ngày đông về” mặc dù vẫn “lối nhỏ thân yêu” ấy, song cảm giác ấm
áp bên anh, có anh sưởi ấm, đã không còn nữa. Chị đang mang giày chắc
chắn vậy chị à. Vậy mà sao đi trên “lối nhỏ thân yêu” với thảm lá “bàng
rụng đỏ” mà chị lại cảm giác “Vùi chân trong buốt lạnh”. Phải chăng trái
tim chị đang thổn thức nhớ hơi ấm ngày xa anh trao cho chị. Giật mình
vì mình đang bước những bước đơn côi…đôi chân bước những bước lạnh lẽo
tủi hờn vì cô đơn nên chị mới cảm giác như vậy đấy thôi!
Dù muốn hay không thì em vẫn theo chị vào dòng hồi ức nối tiếp :
Giờ mình em chẳng còn ai đi cạnh
Trong đêm sầu tuyệt vọng nhớ người xưa
Cơn bão về kế tiếp những ngày mưa
Thân ve xác bước chân em đã mỏi
Em
đã nói rồi mà bước chân chị “trong buốt lạnh” là vì chị cô đơn mà. Chị
đã cảm nhận sự lạnh giá bên ngoài quyện thấu tận trong tâm can .Nên chị
viết “giờ mình em” mà em bây giờ cũng chỉ còn “thân ve xác” với những
“bước chân em đã mỏi” bởi vì chị bây giờ mãi mãi “chẳng còn ai đi
cạnh”.Ai ở đây là anh, là người yêu thương của chị, là “người xưa” mà
lúc nào chị cũng nhớ cũng thương, chứ không hẳn chỉ là “trong đêm sầu
tuyệt vọng” đâu!
Chị
viết vậy là bởi cuộc đời chị ,trước khi gặp và yêu, rồi lấy anh. Chị đã
phải trải qua nhiều “cơn mưa …” và cả những “cơn bão” cũng ập về ,quần
thảo, đêm ngày vò xé tâm can chị.
Cơn
mưa, giông bão ngoài trời điên cuồng,phá phách hung tợn rồi cũng có
lúc ngừng. Mưa bão trong lòng chị biết bao giờ ngừng đây? Nó đã khiến
thân thể chị gần như là xác ve rồi mà vẫn chưa yên. Chị nói “bước chân
em đã mỏi” phải chăng chị đã gắng gượng hết sức rồi ư!
Dòng hồi ức suy tư của chị vẫn chưa dừng lại …nó vẫn đang trào dâng hành hạ tấm “thân ve xác” của chị. Chị viết
Có lẽ nào phương xa anh thầm gọi
Người xa rồi để lạnh trái tim đau
Dẫu ngàn trùng ta vẫn nhớ về nhau
Trong sâu thẳm chẳng thể là ký ức
Không,
không phải đâu chị ạ! Tại chị buồn quá, hụt hẫng với nhớ thương mà chị
nghĩ quẩn vậy đấy. anh đã đi xa, rất xa nhưng chắc chắn anh muốn chị
vui sống với con cháu, với thơ ca, với cuộc đời này dẫu chị phải mang
một “trái tim đau”với nỗi cô đơn khắc khoải. Anh không bao giờ “thầm
gọi”chị đâu!
Có
lẽ chị cũng đã bị thực tại giá lạnh trong tim và ngoài trời làm cho
thức tỉnh nên chị đã nhận ra một thực tế phũ phàng đang ở ngay bên cạnh
chị, bám diết lấy tấm “thân ve xác” của chị đây.
Chị
và anh đã cách xa “ngàn trùng” .sự thật ấy hiển hiện trước mặt chứ
“không thể là ký ức” và dù có thế nào thì “ta vẫn nhớ về nhau”. Chị đã
rất đúng về ý nghĩ này. Chị không thể quên anh, trong bất kỳ hoàn cảnh
nào. Vậy thì làm sao anh có thể quên chị được chị nhỉ! Hai anh chị luôn
luôn và mãi mãi “nhớ về nhau” là bởi giữa hai người như chị đang nói:
Kỷ niệm xưa với người thương đích thực
Hạnh phúc qua rồi em mãi không quên
Mùa Đông về giá lạnh qua thềm
Đêm băng giá tràn vào em tất thảy
Chị
không cần khẳng định anh là “người thương đích thực” thì bất cứ ai khi
đọc đến đây đều hiểu,anh và chị đã có khoảng trời hạnh phúc “không thể
quên”. Chị không thể quên những kỷ niệm yêu thương ấy. bây giờ chị nhận
ra sự thật phũ phàng rằng “Hạnh phúc qua rồi” nên chị mới thấy “mùa đông
về giá lạnh qua thềm” có nghĩa chị đang ở trong căn phòng ấm áp ,
nhưng nó không còn là “loan phòng hạnh phúc” nữa. giờ đây “hạnh phúc qua
rồi” anh đi để lại “cô phòng” nên dẫu gió rét ngoài thềm không lùa tới
đây song “băng giá” thì đã “tràn vào em tất thảy”.
Băng
giá trong lòng chắc chắn nó làm chị rét lắm phải không? ở đây ngay bây
giờ em muốn chia sẻ với chị một chút nắng ấm phương nam. Mong sao chị
bớt đi cô quạnh trong lòng, và giá rét ngoài trời đừng làm cho chị nhớ
thương thêm nữa những” kỷ niệm mùa đông”năm nào ấm áp. Nay trở thành “
băng giá” trong lòng chị.
Rồi cuối cùng dòng hồi ức kỷ niệm mùa đông cũng dừng lại với câu hỏi nặng trĩu và không dễ trả lời thỏa đáng cho chị.
Ở nơi xa hỡi anh có thấy
Con tim buồn trong giá lạnh mùa đông ?
Chắc chắn anh thấy và anh biết chị ạ!
Có
lẽ anh cũng như em và tất cả bạn đọc đều mong mỏi mùa đông lạnh giá sẽ
nhanh chóng qua đi. Để mùa xuân ấm áp về. Chị cũng bớt đi phần nào nỗi
nhớ thương da diết với “Kỷ Niệm Mùa Đông”.
Bài
thơ “Kỷ Niệm Mùa Đông” được tác giả Đinh Hải Lợi viết theo thể thơ tự
do. Với những câu từ gần gũi kết nối với nhau, thành một bài thơ có giai
điệu trầm buồn.
Chị
đã dắt tôi đi xuyên suốt những nỗi niềm mà chị mang canh cánh trong
lòng. Với bao trăn trở, nhớ thương, hoài niệm hun đúc trong tâm hồn chị
rất lâu. Hôm nay khi mùa đông về cũng là lúc chị bật lên những câu thơ
buồn man mác. Đủ để chị gửi đi một thông điệp rằng. bất cứ bao giờ và
khi nào chị vẫn mãi nhớ thương anh. Người đi đã xa rất xa..và chị cũng
luôn luôn khát khao ở nơi xa ấy anh cũng vẫn sẽ nhớ tới chị như chị đang
nhớ anh vậy.