Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

TÌNH EM



         Em gặp chị không phải lần đầu
Vậy mà sao em nói lời yêu, nhớ…
Chị không đẹp, không xinh, không rực rỡ
Chỉ giản đơn, chị là chị vậy thôi

Nào ai biết chuyện tình sẽ đến em ơi
Dăm ba tuổi chị hơn là khoảng cách
Em là em, đó cũng là thử thách
Nhưng con tim đâu phân biệt trẻ già

 Như thể phi công lái máy bay bà già
Sao vậy nhỉ? Chị không mong muốn vậy
Nhưng tình yêu như trò đùa xô đẩy
Để mỗi ngày xao xuyến nhớ trông nhau...!




Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

VỀ VỚI BIỂN HOÀNG HÔN



       (Tăng Hải Lợi tác giả thơ biển hoàng hôn)

   Ai về với “Biển hoàng hôn”
Bâng khuâng xúc cảm, bồn chồn câu thơ
   Thật là mộng ảo như mơ
Biển dâng cuộn sóng như chờ gọi ai?
   Gió chiều tóc xõa bờ vai
Em tôi gánh nặng với hai chữ tình
   Những mơ đón biển bình minh
Để tìm lại được bóng hình cha yêu…
   Em tôi đi giữa biển chiều
Mênh mang sóng vỗ, dội nhiều nỗi đau…
   Cũng vì tất cả mai sau
Để dòng lệ thấm nát nhàu “hoàng hôn”
   Công ơn liệt sĩ mãi còn
Tôi nghe tiếng vọng nước non vỗ về.
   Em tôi đằm thắm chân quê
Một thời oanh liệt giỏi, mê lòng người
   Em đi bao kẻ đón mời
Buồn vui chia sẻ một thời việc công.
   Đời em như một dòng sông
Tháng ngày đầy ắp đỏ hồng phù sa
   “Hoàng Hôn” biển nhớ bao la
Biển trong câu chữ mặn mà thân thương..!

                     Nguyễn Tư Quang




MỪNG NGÀY 20 THÁNG 10




   Mừng ngày hai mươi tháng mười
Chị em phụ nữ rạng ngời đẹp xinh
Sáng tươi như ánh bình minh
Muôn hoa tỏa sắc lung linh đất trời
Áo dài tha thướt rạng ngời
Váy đầm duyên dáng tuyệt vời mỹ nhân
Hoa nào sánh nổi sắc xuân
Lưng ong kiều diễm liễu xanh cúi nhường
Trải bao mưa nắng phong sương
Thức khuya dậy sớm yêu thương vỗ về
Việc công, riêng  trọn mọi bề
Đức tài vẹn cả giỏi mê lòng người…
Mênh mang thu nhuộm đất trời
Mừng ngày kỷ niệm gửi lời yêu thương
Chúc mừng các chị muôn phương
Khỏe, vui, hạnh phúc mọi đường tiến xa
Hoa tươi, thiệp chúc, nhiều quà…
Đong đầy tin nhắn phương xa gửi vào
Tháng mười ngày lễ ngọt ngào
Chị em phụ nữ dạt dào niềm vui!
                   Đinh Hải Lợi




THƯƠNG QUÁ MIỀN TRUNG



Một trận lũ lại đi vào lịch sử
Ôi miền Trung nghèo khó đáng thương
Thiên tai lũ tràn vùi dập quê hương
Đôi gánh miền Trung hai đầu nỗi nhớ

Lũ bất ngờ dân làng đâu kịp trở
Thương học trò sách vở ướt trôi sông
Giữa biển trời nước ngập mênh mông
Nhà sập, lúa trôi còn gì để sống

Ruộng lúa, bãi ngô đâu còn hy vọng
Nghèo, càng nghèo tội lắm người ơi
Cũng sinh ra sống một kiếp người
Bão lũ thiên tai gây bao ngang trái

Mọi người ơi xin sẻ chia nhân ái
Bớt tiêu dùng vì khúc ruột miền Trung
Hãy đến với nhau sát cánh đến cùng
Chung dòng máu con hồng cháu lạc

Vì tình thương đâu quản chi ghềnh thác
Nối đôi bờ khúc ví dăm quê hương
Hỡi những người con xa xứ yêu thương
Hãy thắp sáng rạng ngời tâm hồn Việt.
                        Đinh Hải Lợi




Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2016

KHUYÊN CON



        (Họa Ngẫm suy của bác Tuyen45)

Ba mươi năm trước thủa con sinh
Nay đã lớn khôn giữa biển tình
Cốt cách tinh thần luôn uốn nắn
Lòng nhân thanh bạch mãi uy linh
Hiền tài đức độ bao người trọng
Dốt nát khoe khoang lắm kẻ khinh
Có chí gian nan lòng chẳng sợ
Kim mài rèn giũa đẹp nguyên tinh.
                         Đinh Hải Lợi



YÊU THƠ CHỊ



                
        
(Đọc thơ chị Hải Lợi)
Sáng bình minh trên quê mình đẹp quá !
Giọt phù sa” dòng Lam mùa hối hả.
Từ đại ngàn màu nước đỏ đổ về xuôi.
Mang nặng mưa nguồn ra biển cả - Sông ơi.

Hạt phù sa - Lắng bên bồi bên lở.
“Biển hoàng hôn” khắc khoải hoài nỗi nhớ.
Người ra đi mãi mãi không về.
Đứng bên triều...con nước, dạ tái tê.

Thời chiến tranh bom rơi đạn nổ.
Những con tàu lênh đênh không số.
Giữa mịt mờ mặt trời nhú.... hoàng hôn.
Con yêu thơ…dòng cảm hứng trào tuôn.

Con yêu biển... nơi xương thịt cha gắn bó.
Cha ra biển...con hình hài máu đỏ.
Trong bụng mẹ nuôi...nào đã biết gì.
Mẹ sinh con...biết tiếng bố...là chi.

Tụi con nít, gọi ba... gọi mẹ
Ý nghĩa lắm tên gọi con... khi mẹ đẻ.
Tuy không biết mặt Người...máu cha thấm trong tim.
Quá nửa đời con mãi mãi đi tìm.

Góc biển nào cha gửi xương gửi thịt.
Nỗi nhớ Người đêm ngày da diết.
“Giọt phù sa” - về biển mỗi “hoang hôn”
Trong trái tim con luôn thao thức nhớ về nguồn.!

                         Ngày 29.9.2016 Chu Vân


.

TÌNH THƠ HỘI NGỘ


                                    (Họa ngày đầu gặp nhau của Đức Tường)

                Anh và tôi gặp nhau không thấy lạ
       Bởi tâm tình thơ gửi gắm muôn nơi
       Mới gặp nhau mà như đã lâu đời
       Tình thân mến Buôn Mê đất Nghệ
                                                                                   
       Trời Cao Nguyên ngày đầu hè nắng nhẹ
        Phố đông người rộn rã bước chân qua
        Có tình thơ kết bạn ở phương xa
        Về hội ngộ chung vui cùng tâm sự

       Ta gặp nhau những con người xa xứ
       Nhưng qua thơ tâm hòa nhập giải bày
       Mênh mang vần.. sợi nắng níu hàng cây
        Cà phê tỏa ấm nồng thêm thân thiện

        Phút gặp gỡ bất ngờ bao quyến luyến
        Tay trao tay gửi tặng những vần thơ
        Cuộc gặp vui không hẹn… chẳng ai ngờ
        Say câu chuyện thắm tình ái ngộ

        Sáu bảy mươi xuân như tuổi đang thì
        Lòng rạo rực gửi trao tình thân thiết…

        Để hôm nay trong lời thơ tôi viết
        Hồn dạt dào bay bồng tựa trong mơ
        Nơi cao nguyên phố núi có ai chờ?
        Ngày tái ngộ vần thơ… mong bằng hữu!
                                                              Đinh Hải Lợi



THƯƠNG QUÁ MIỀN TRUNG



Một trận lũ lại đi vào lịch sử
Ôi miền Trung nghèo khó đáng thương
Thiên tai lũ tràn vùi dập quê hương
Đôi gánh miền Trung hai đầu nỗi nhớ

Lũ bất ngờ dân làng đâu kịp trở
Thương học trò sách vở ướt trôi sông
Giữa biển trời nước ngập mênh mông
Nhà sập, lúa trôi còn gì để sống

Ruộng lúa, bãi ngô đâu còn hy vọng
Nghèo, càng nghèo tội lắm người ơi
Cũng sinh ra sống một kiếp người
Bão lũ thiên tai gây bao ngang trái

Mọi người ơi xin sẻ chia nhân ái
Bớt tiêu dùng vì khúc ruột miền Trung
Hãy đến với nhau sát cánh đến cùng
Chung dòng máu con hồng cháu lạc

Vì tình thương đâu quản chi ghềnh thác
Nối đôi bờ khúc ví dăm quê hương
Hỡi những người con xa xứ yêu thương
Hãy thắp sáng rạng ngời tâm hồn Việt. 
               
                                         Đinh Hải Lợi