(Bút ký về
một chuyến đi)
Sáng sớm chúng tôi
cùng xuất phát từ sân nhà văn hóa tỉnh. Để đi tham quan thực tế các đồn biên
phòng trên tuyến đường Quốc lộ 7. Đoàn văn nghệ sĩ gồm mười hai người, vui
hơn bao giờ hết. Trên xe chúng tôi không những không mệt mỏi vì phải dậy
sớm mà thay vào đó là những bài ca, những câu chuyện vui và sự háo hức khi được
đến với núi rừng, bản làng và những người lính nơi biên cương tổ quốc.
Sau hơn bốn giờ
đồng hồ ngồi trên xe ô tô chúng tôi đặt chân đến cổng đồn biên phòng Tam Quang.
Ngay khi đặt chân đến cảnh sắc nơi đây đã làm tôi choáng ngợp vì cảnh đẹp. Rừng
núi với khí hậu trong lành, mát mẻ, có nhiều cảnh quan thiên nhiên ngoạn mục.
Tiếp theo, chúng tôi được cán bộ chiến sĩ của đồn đón tiếp rất vui vẻ ân cần,
những cái bắt tay nồng ấm thân thương và sau đó là một bữa cơm đậm tình núi
rừng, những món đặc sản như cá khe, rau rừng, thịt lợn rừng…tất cả là tự cung
tự dùng…
Chiều đó chúng tôi
được gặp gỡ giao lưu thơ nhạc với tất cả cán bộ và chiến sĩ của đồn rất vui vẻ
nồng ấm.
Không muốn lảng
phí thời gian đêm đó chúng tôi được đi vào tham quan một lớp học chữ ban đêm
của bà con dân bản chủ yếu là phụ nữ khoảng bốn mươi người. Những váy áo hoa
văn thêu màu sặc sỡ, những chiếc khăn piêu đủ màu đẹp mê hồn, tất cả rạng rỡ
hiện trên khuôn mặt, ngoan hiền thong thả đọc theo vần từng chữ của anh lính
biên phòng đọc mẫu. Chúng tôi chia ra từng bàn để xem bài và cùng giúp họ.
Khi rời khỏi lớp nhưng tiếng đọc vẫn ngân vang
lanh lảnh quện trong âm thanh màn bạc của núi rừng.
Qua khỏi một chiếc
cầu gỗ bên kia là một bản làng nơi đó các già làng dân bản và các chiến sĩ biên
phòng đang chờ đón chúng tôi. Những đống củi được chất lên cháy bùng sáng rực
bên những chóe rượu cần đã sẵn sàng cho một đêm vui hội tại bản. Tiếng chiêng
cồng ngân vang khắp bản, khắp ngõ núi, gái trai dập dìu đến chung vui như ngày
hội. Chúng tôi lao vào cuộc, nắm tay nhau nhảy múa như điên cuồng, vòng trong
vòng ngoài càng lúc càng nới rộng. Các chiến sĩ và đoàn chúng tôi đã ngây ngất
bên những bước chân nhịp nhàng uốn cong của các cô gái bản muôn màu sặc sỡ,
những chóe rượu cần cứ vơi đi lại đầy, ấm áp ngất ngây say trong tình dân bản…
Đêm đó chúng tôi
đã say giấc mộng trong tiếng ru kẽ đá suối rừng.
Sáng ra tôi dậy
sớm hơn mọi ngày, một mình bước ra hòa mình vào khung cảnh thơ mộng của núi
rừng, cảnh đẹp tuyệt vời giữa không trung bàng bạc hơi sương, ánh nắng ban mai
rọi xuống chồi non đang hé mở, gió vi vu thổi nhẹ trong lành.
Khi con người ta đã quen với bốn bề cao ốc
cùng khói bụi xe cộ thì khi lạc chân vào thiên nhiên tất cả đều bị lôi cuốn
mãnh liệt. Thiên nhiên như một bài hát không lời gợi cho ta nguồn cảm hứng bất
tận…
Một ngày mới lại
bắt đầu, hướng dẫn viên là những người
lính dẫn đi tham quan khắp các bản làng, Con đường vào bản gồ ghề, lúc cắt
ngang một mảng đồi như dải lụa, lúc chạy thẳng qua một con suối nước chảy trong
vắt có thể nhìn thấy tận mắt, Phía sườn núi trước mặt hiện ra những nương chè,
nương rẫy xanh ngắt, những thửa ruộng bậc thang ngoằn nghoèo…
Bản làng nằm trong
những thung lũng bằng phẳng hơn. Những ngôi nhà sàn, những mái lá, ngói đủ
kiểu… là nơi ăn ở đời này qua đời nọ của người dân bản nơi đây. Bóng áo chàm,
áo nâu của những người đi làm nương về, của các cô gái đi cõng nước, của trẻ
con chạy lăng xăng… khiến cuộc sống thật sôi động hồn nhiên.
Chiều xuống, từ
những mái nhà khói lam chiều quyện lẫn sương núi mờ ảo và ấm cúng. Họ giản
đơn hòa mình vào thiên nhiên. Con người mưu sinh trên từng vách đá mà vẫn tươi
tắn, hồn nhiên, đầy sức sống, chân thật và rất thân thiện. Tôi khó có thể quên
được nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của các em bé thơ khi chúng tôi trao tăng
những món quà.
Đến dân bản chúng tôi được gặp ông Lô Văn Thăm
trưởng bản Tùng Hương nói chuyện về đồn biên phòng Tam Quang đã gắn bó với dân
bản hàng ngày và hộ trợ giúp đỡ họ rất nhiều trong cuộc sống. Khai phá làm
đường, hộ trợ đỡ đầu các cháu đến trường, dạy chữ, chăn nuôi lợn cấp giống cho
dân, lợp mái dựng nhà, cứu dân lúc mưa nguồn bão lũ…những nghĩa cử thật cao
đẹp. Ngoài công việc chính bảo vệ cột mốc, tuần tra bảo vệ bình yên biên giới,
biên cương tổ quốc.
Cuối ngày ai cũng
mỏi nhừ bắp chân vì vốn không quen đi bộ xa và leo dốc như thế nhưng ai cũng
vui, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết, trong lòng dấy lên niềm vui và tình yêu
cuộc sống.
Những ngày ở đây
tất cả chúng tôi được quan tâm chăm sóc ân tình.
Những con thác nhỏ
đổ xuống không ồn ào, nước trong lành chảy mượt như chính tình yêu của người
lính biên phòng dành cho Tổ quốc xanh tươi.
Một chuyến đi chưa đủ để cho chúng tôi lột tả
hết những vất vả gian nan , những công việc thầm lặng phía sau của người lính
biên phòng và cảm nhận hết vẻ đẹp sinh thái của những khu rừng Việt Nam.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng chúng tôi đã gắn bó với rừng hơn và cảm nhận
được nhịp thở cuộc sống và tình yêu của người lính biên phòng.
Cảm ơn bộ chỉ huy
bộ đội biên phòng tỉnh Nghệ An, ban chỉ huy bộ đội biên phòng đồn Tam Quang đã
mang đến cho chúng tôi những văn nghệ sĩ Tao Đàn Mùa Xuân Nghệ An những giấc mơ
đẹp./.
Đinh Hải Lợi