Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017

HUY HOÀNG QUÊ MẸ



     
 (Họa Khúc nhạc xuân của Nguyễn Sỹ Lan)

Đào xuân hé nụ đón mùa sang

Bằng chuẩn Thanh Lương nét rỡ ràng

Rộn cảnh xã nhà mừng hội mở

Vui tình thôn xóm nở hồng trang

Văn minh xã hội thơm vần ngọc

“Đổi mới nông thôn”sáng chữ vàng

Mười chín chỉ tiêu rực rỡ bảng

Huy hoàng quê mẹ nhạc ngân vang.
                               Đinh Hải Lợi
                          0984640179
                             



CHÚC THỌ


Xuân này nhà hưởng phúc hồng tươi
Bát thập song thân đẹp tuổi đời
Mấy kỷ giảng đường rèn trí tuệ
Bao mùa làng xóm họa niềm vui
Gia đình gương mẫu tâm trong sáng
Bầu bạn thâm tình dạ thỏa thơi
Cốt cách thanh cao hồn quảng đại
Tám rồi, khỏe mãi tới mười mươi.
                   Đinh Hải Lợi
                   0984640179


Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

VỀ VỚI QUÊ ANH



       (Tham quan công ty sữa TH Nghĩa Đàn)

Anh có chờ em nơi phố núi?
Về với quê anh một niềm ước trong em
Như nghĩa tình ta vẫn nhóm nhen
Mong một lần gặp nhau mùa hoa nở

Giọt nắng tràn, hoa mặt trời rực rỡ
Tỏa sáng vùng quê sức sống dâng trào
Miền Tây quê anh dòng sữa ngọt ngào
Đang tuôn chảy như suối nguồn tươi mát

Người thức gọi tiềm năng về bát ngát
Cỏ lai ngút ngàn nơi xứ sở yêu thương
Điệu nhạc đàn bò ngân vọng vấn vương
Khúc ca say trong gió chiều bỡ ngỡ

Thảm ngô xanh đẹp màu nhung nhớ
Đàn bò lai loang lổ vẽ sắc màu
Đất với người gắn bó bên nhau
Thêu mộng đẹp dệt niềm vui mới

Công nghệ tầm cao vươn dài đi tới
Hội nhập muôn phương đất nước mạnh giàu
Em đã về nơi đồi trước đồng sau
Dòng sông Hiếu vỗ dạt dào tươi mát

Chuông điện thoại thôi khỏi cần reo hát
Nối duyên tình sưởi ấm giữa chiều Đông
Về quê anh bao xúc cảm tươi lòng

Đất tỏa sáng bừng góc trời xứ Nghệ./.
                            Đinh Hải Lợi - TC
                                0984640179



HƯƠNG NỒNG HOA DẺ




   Thơ anh Năm viết tặng 
(Cảm tác đọc thơ mùa hoa dẻ Hải Lợi)
     *******************

Đi mãi thế anh chẳng thấy về
Để em quạnh quẽ chốn sơn khê
Hoàng hôn buông tím khi chiều xuống
Một mảnh trăng gầy buốt tái tê…

Cái ngày đầu ấy thật mô tê
Khôn dại hai ta khổ mọi bề
Phấn nhụy hương nồng sao ngát thế
Ong non ngứa nọc lại ngô nghê

Hoa dẻ năm nào thứ bùa mê
Ngày thu ghé nội lối đường quê
Anh hái hương thầm thương trao gửi
Hạnh phúc chứa chan đến tràn trề.

 Nghe trong gió rít võng câu thề
Da diết lòng ai dạ mẩn mê
Bến cũ mỏi mòn khô ước vọng
Đò ơi khuất bóng mãi không về

Bến hẹn ngày xưa bao tơ vương
Tình chung hai chữ lạc nẻo đường
Chân trời cuối đất xa ngàn dặm
Còn nghĩa phu thê mãi nhớ thương..!



SUỐI NGUỒN TH



(Họa bài đẹp cùng TH của Trần Thanh Dung)

Hương thơm vị ngọt thấm lâu rồi
Hội nhập vươn tầm khắp mọi nơi
Đất Việt doanh nhân say đổi mới
Suối nguồn “T H” ấm muôn người
Dây chuyền công nghệ tươi dòng sữa
Cỏ lai khơi dậy đẹp tình đời
Thương hiệu phát huy giàu đất nước
Hướng dương tỏa sáng rực chân trời
                       Đinh Hải Lợi - TC

ĐẾN NGHĨA ĐÀN



     (Họa bài Gửi bạn của Trần Thanh Dung)

Thưởng ngoạn, tình thơ ta tới đây
Vùng quê  khởi sắc sáng từng ngày
Nghĩa đàn thơ mộng thêu vần đẹp
Sông Hiếu hữu tình dệt áng hay
Thơ phú thả hồn theo gió lộng
Rượu đào cạn chén với tình say
Đường thi ngâm họa càng lưu luyến
Nghĩa bạn tri âm mãi chốn này.
                    Đinh Hải Lợi

ĐÔI ĐIỀU CẢM NGHĨ



                Về đọc thơ tác giả Trần văn Thành

 Đã bước vào tuổi 72, cái tuổi như người xưa vẫn nói “cổ lai hy” Nhưng dường như dấu ấn thời gian và tuổi tác không làm mất đi sự nhanh nhẹn và tinh anh của tác giả thơ Trần Văn Thành
 Được sinh ra trên một vùng quê thuần nông, bên dòng sông Lam thơ mộng hiền hòa chở biết bao kỷ nệm của cuộc đời anh, một người con của mảnh đất Thanh Chương xứ Nghệ , mà nơi đây được mệnh danh là đất học…Chính vì vậy mà anh Trần Văn Thành đã đến với Thơ với một niềm đam mê cháy bỏng. Cái vốn liếng có sẵn trong tâm hồn người đàn ông xứ Quánh mới bung ra và tràn đầy cảm xúc.
Đến với thơ, anh Trần Văn Thành cảm thấy như mình tìm được một phương thuốc để trút hết tất cả những kỷ niệm, vui buồn chất chứa trong lòng. Dù anh vẫn khiêm tốn tự nhận mình là người yêu thơ, đang tập làm thơ và mượn thơ để giải bày tâm sự…
Không bóng bảy điệu đà hoa mỹ, thơ anh là sự giản dị mang đậm nét tình quê đầm ấm thân thương. Thơ anh nhiều thể loại nhưng nhất là lục bát , thể thơ truyền thống và thuần Việt. Nhiều bài đã được anh thể hiện về độ chín như một người làm thơ lâu năm. Đặc biệt là những bài thơ viết về tình cảm quê hương, gia đình, với cha với mẹ rất thành công . Với anh đó là sự chắt lọc từ quảng đời lam lũ, đủ đầy những cung bậc buồn vui và cảm xúc, những trải nghiệm của người đàn ông đã bước qua cái tuổi”xưa nay hiếm” thì cuộc đời anh còn chứa chất nhiều kỷ niệm về mọi sự đắng cay, ngọt bùi,  vất vả, đớn đau, mất mát…
Đặc biệt thơ anh đã để lại một dấu ấn khó phai trong tôi  khi đọc những vần thơ anh viết cho người vợ quá cố yêu thương của mình.
 Người vợ của anh là một người lính cụ Hồ trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước, là một chiến sĩ công binh quả cảm trên những tuyến đường ra mặt trận.                                                        
                     Bên rừng cánh võng em tôi
             Tuổi xuân đang đẹp ra nơi chiến trường
                    Quên mình trên những cung đường
              Bom dồi nghiêng võng khói sương tràn vào…
  Chị là một cô gái dũng cảm phi thường một thời oanh liệt, đã bị bom vùi đạn dập, sức ép… và đã bị thương trong khi làm nhiệm vụ nơi tuyến lửa ác liệt:  
                         Trên đầu F4 bổ nhào
                Em làm tiêu sống hàng rào xe qua
                       Thương binh nặng ru tình ca
                Chuyển lương tải đạn vượt ra chiến trường…
Rồi cô chiến sĩ ấy, người vợ hiền ấy đã trở về với đời thường mang theo những vết thương năm tháng của cuộc chiến tranh…thật thương cảm khi người vợ của anh bị vết thương tái phát nằm liệt giường trở thành một con người vô cảm, đớn đau, tuyệt vọng…và nước mắt của người đàn ông không ngừng chảy đứng trước một người vợ bệnh tật quá thương tâm;
                             Ra quân sống giữa đời thường
                     Vết thương tái phát, liệt giường… em tôi!
                            Đêm ngày khi khóc khi cười
                      Mắt anh ướt cả một đời…em đau!
Rồi người vợ yêu quý của anh đã lặng lẽ ra đi không một lời từ biệt…trong sự mất mát đau thương, mang một tâm trạng đau buồn khôn tả, anh đã lột tả nỗi đau của mình bằng những câu thơ đầy xúc động, tự vô cảm với mọi sắc hương gần gủi xung quanh vườn nhà, đau đáu, thao thức với những cơn mưa lòng khi mỗi đêm về ướt đẫm bờ mi:
                                 Trước sân hoa bưởi trắng ngần
                           Thơm chi ngào ngạt người thân vắng nhà
                                 Đêm đêm chỉ một mình ta
                            Sương rơi thấm lạnh ướt nhòa bờ mi…
Và hầu như trong âm hưởng thầm thì của gió, của bóng tối, suốt năm canh dài anh đã thao thức từ sao hôm đến sao mai, trong anh vẫn chất chứa một tình yêu thương khôn tả và mơ ước một điều diệu kỳ sẽ đến…Anh đã khóc qua những vần thơ và rồi anh cũng đã mất đi mọi cảm hứng làm thơ:
                                Ngoài hiên gió cứ thầm thì
                         Tình yêu nỗi nhớ diệu kỳ - Hằng mơ
                                 Sao hôm thức sao mai chờ
                          Em đi mấy bữa câu thơ héo mòn...!
Một tình yêu khắc khoải, sự thương nhớ, chờ mong trong anh cứ tiếp nối hết ngày, qua tháng, đến mùa…theo dòng chảy của thời gian thật diệu kỳ:
                                 Thu về em đã về chưa
                           Để anh cứ phải sớm trưa ngóng mùa…
Hay :
                                   Hoàng hôn buông tím cuối trời
                            Con tim thổn thức chơi vơi giữa đời…
Qua những vần thơ của tác giả Trần Văn Thành ta thấy thật xúc động và đồng cảm muốn sẻ chia với gia cảnh của anh…
 Anh đã mang lại một món ăn tinh thần bằng những vần thơ ấm áp ngọt ngào, tình quê sâu lắng, bằng những ngôn từ quê, mộc mạc và sự kết hợp nghệ thuật sáng tạo của anh đã phác họa một bức tranh quê với gam màu cuộc sống đầy chất Nghệ.
Góp phần bồi đắp vào dòng chảy văn hóa xứ nghệ một lớp phù sa màu mỡ tốt tươi.
  Hy vọng rằng thơ anh sẽ ngày càng thăng hoa phát triển, tiếp tục ra mắt bạn đọc nhiều thi phẩm hay có giá trị ngang tầm với các nhà thơ quê hương xứ Nghệ.
                                            Thanh Chương Tháng 12 năm 2016
                                                           Bạn thơ Đinh Hải Lợi

BÀ, MẸ CỦA TÔI



      (Viết về bà nội người mẹ nuôi tôi)

Con muốn gọi ngàn lần tiếng mẹ
Trong xa xưa vẫn vọng tiếng à ơi…
Giờ mẹ ở trên trời mẹ ở mọi nơi
Trong tâm tưởng mẹ vẫn gần con lắm

Dáng mẹ lưng còng ấp iu đằm thắm
Để bây giờ tìm dáng mẹ mọi nơi
Bao năm rồi con nhớ lắm mẹ ơi
Ngày con xa mẹ… ngày con thơ bé…

Lời ru nghẹn ngào trên chiếc chõng tre
Đời mẹ nghèo bao khó khăn gian khổ
Lặng lẽ âm thầm một đời thương nhớ
Về đứa con trai duy nhất hy sinh

Nuốt lệ nhòa khắc khoải một mình
Dáng đẹp xinh đổ còng lưng mẹ
Là bà, là mẹ nuôi con từ bé
Cha hy sinh , con chưa được sinh ra

Khi con chào đời cất tiếng oa oa
Mẹ liệt giường, ốm đau trong tuyệt vọng
Rồi có con mẹ càng muốn sống
“Cháu đích tôn” của mẹ đây mà

Có thêm con đỡ lạnh giá trong nhà
Năm canh hắt hiu ngọn đèn sầu nhớ
Mẹ với con là cuộc đời, duyên nợ
Cùng cô đơn côi cút giữa một người

Định mệnh ư? Thật nghiệt ngã mẹ ơi…
Cháu đích tôn nhưng lại là phận gái
Mẹ đẻ của con phải lo bươn chải
Tuổi hai mươi, còn phải.. bước đi

Con vừa mười tháng mẹ đã biệt ly
Về nhà ngoại, đi dân công hỏa tuyến
Con bé quá, đã biết gì quyến luyến
Chỉ có bà người mẹ ẵm chăm con…

Khi đi vỡ lòng con vẫn chưa khôn
Vẫn bị bạn chê “hắn không cha mẹ”
Con chạy về nhà khóc như thủa bé
Hỏi tại sao con khác chúng bà ơi?


Nỗi nghẹn ngào không nói nên lời
Mẹ chỉ biết ôm con mắt đẫm lệ
Rồi con đã lớn lên như thế…
Trong tình thương, chát mặn bờ môi

Lên năm tuổi con liệt sỹ mồ côi
Sang Tiệp Khắc để được nuôi tử tế
Nhưng ông bà cố xin…và không thể
Nếu cho con đi, là sẽ trắng tay

Thời gian trôi qua con lớn từng ngày
Đắp chiếc chăn sui gia tài cha để lại
Lời ru xưa cứ theo con mãi
Ấp ủ tháng năm và suốt cả cuộc đời…

Rau má cầm hơi, lội mót lúa trời
Củ sắn, củ khoai dành con khôn lớn
Tần tảo bàu sâu, thức khuya dậy sớm
Xúc tép, bắt cua… giữ bếp lửa hồng

Lá chuối, dây lang tay mẹ vun trồng
Ra chợ bán dành mua con tấm áo…
Sống đức hạnh, nghĩa nhân, thơm thảo
Vì nước, vì gia chấp nhận mọi kiếp đời

Tấm lòng mẹ mênh mông tựa biển trời
Mẹ yêu ơi! Làm sao con nói xuể?
Mẹ là bụt là tiên nơi trần thế
Là người mẹ anh hùng của Việt Nam ta!
                     Đinh Hải Lợi