Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

THƠ VUI TẶNG CÔ




Dù bao năm tháng đổi thay
Cái nghề có dạy vẫn hay nhất mà
Được người gọi cô tới già..
Về hưu vẫn kiếm tiền ra đều đều
Có người vừa hỏi vừa trêu
Cô giờ mất dạy..khỏe đều không cô?

                

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

NGƯỜI LƯƠNG Y



     
(Tặng lương y Phạm Ngọc Châu)

  Tôi viết về anh bác sĩ lương y
Ngoài sáu mươi xuân chưa hề ngơi nghỉ
Đến với muôn nơi nặng tình tri kỷ
Với nhân dân, với đồng chí, bạn bè

Ấm chân anh mọi lối ngõ làng quê
Anh với đôi tay diệu kỳ mát mẻ
Xoa dịu nỗi đau, ngọt tình con trẻ
Chân nhức đau người cựu chiến binh

Những thương binh mất mát hy sinh
Những cụ già mỗi đêm khó thở
Anh nông dân chẹo lưng trăn trở…
Anh đến với mọi người như một vị tiên

Chu đáo thân thương, cần mẫn, dịu hiền
Bấm huyệt, cứu, châm, ân cần thăm hỏi
Tháng đến ngày về bước chân không mỏi
Mang cho đời cuộc sống mọi niềm vui

Anh là lương y đúng nghĩa tuyệt vời
Cảm ơn anh đã cho đời bao nồng ấm..!
                                             Đinh Hải Lợi