Một đời tần tảo
nắng mưa
Nội như cánh vạc
sớm trưa âm thầm
Quần nâu bạc phếch
lưng thâm
Cõng trời phiêu
bạt xa gần xây cơ
Con hi sinh sớm
chẳng nương nhờ
Quạnh cô nốt lặng,
bạc phờ từng đêm..
Tình làng nghĩa
xóm ấm êm
Thương người khốn
khó rước thêm việc mình
Đường cày nhát cuốc
phiêu minh
Ra đường lắm kẻ ân
tình quý thương
Mỗi mai áo thấm
đẫm sương
Trâu về lạc lối
còn cương tắc, rì*
Tiếng nghèo nhưng
chẳng thiếu chi
Mớ khoai, củ sắn
mang đi giúp người
Chiêm mùa mưa nắng
mặc trời
Mồ hôi theo sũng
cuộc đời nội tôi
Con thương nội quá
nội ơi
Nước mắt nội cạn..
gồng đời nỗi đau
Không người nối
dõi về sau
Nội làm, làm miết
để mau qua ngày.
Tình nội thấm ngát
vườn cây
Núi rừng, bờ
ruộng, trời mây động tình
Nối dòng phận gái
gia đình
Thương cha, thương
nội, nỗi mình mãi sau.
* Tắc, rì: chỉ trâu cày qua trái, phai